Khuya Vắng

Năm xưa quê hương còn yên lành
Đêm đêm em nằm ngủ dưới trăng
Tóc huyền trôi bóng cây vờn ngã
Hơi thở thơm mùi hoa nửa đêm.

Anh vẫn ngồi nghe tiếng chim khuya
Giật mình kêu động mé rừng thưa
Sợ em tan giấc mơ kiều nữ
Sương lạnh, đêm tàn ngọn gió đưa

Trăng đáp mơ màng xuống ngọn tre
Vô tình em vẫn ngủ say mê
Hồn anh đắm đuối, chơi vơi quá
Mơ mộng gì quên cả lối về

Giặc đến đốt làng tập trung dân
Mình ra đi lòng đau vô cùng
Em lấy chồng giàu quên trở lại
Tôi về vườn cũ lá đầy sân.

                                       1966