Trên Nhánh Cây Mùa Đông

Anh biết lòng anh còn yêu mãi
Không nghĩ đời người có kiếp sau
Giữa đời oan trái, đành ngang trái
Để bận cho lòng một biển sâu

Biển thời gian em ơi! Không xóa được
Nên thiên thu sóng bạc tóc đôi bờ
Anh vẫn đến giữa dòng sâu bến nước
Dẫu biết em không hẹn tuổi đợi chờ

Rồi em đi, bóng dừa xa, tóc biếc
Mặt trời lên biển nhớ áo hoa vàng
Sương đọng giọt nơi em ngồi ngọc tuyết
Bờ đêm khuya sóng vỗ dưới trăng tàn

Anh qua đó se lòng nghe gió nhớ
Cây mùa đông nhánh đọng lệ sầu xưa
Anh đã khóc trên đồi như cỏ úa
Tình yêu em ngày ấy cũng không ngờ

Nay em về xót xa lòng biển lạnh
Tình xa xưa còn lại chút sương mù
Sóng đã yên trên bến bờ hiu quạnh
Hoa đã tàn mà lòng biển vẫn sâu.
                                                           1986

Bài viết cùng năm

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *