Phương Ấy

Tôi đứng lại bên cánh đồng lúa chín
Chân trời xa thoáng hiện bóng quê em
Đường phương ấy giờ đây không thể đến
Và mặt trời sắp lặn xuống làng bên.

Cái ánh nắng của buổi chiều xưa ấy
Cứ ngọt ngào như một mũi tên bay
Cứ lấp loáng cho đời ta còn thấy
Chỗ đầu cầu xám ngắt buổi chia tay.

Người đi phai dấu chân đường cát
Sương khói mờ sau bóng lũy tre
Muốn nối cho đồng thêm bát ngát
Một chút lòng ta lúc trở về.

Mái tóc! Chỉ còn thôi mái tóc
Có cúi đầu che khuất nỗi buồn xưa
Đã xoay hết phần đời về hướng khác
Lệ có lăn theo mũi dọc dừa.

Mai sau có khi nào trở lại
Ta mênh mông như đồng vẫn mênh mông
Ta theo nước chia dòng đi trăm ngả
Vẫn thấy còn tất cả giữa chiều không.
                                                                 2001