Ngọn Gió Cắt Lòng

Đêm đó anh ngủ đỗ nhà em
Đêm mùa hè thật buồn, thật lạnh
Khuya thức giấc, chiếc đồng hồ vô tình nhắc nhở
Chỉ có ánh đèn dầu vàng vọt thương anh
Cũng như anh thương tiếng chuông chùa u hoài vỡ vọng
Uất nghẹn trong đêm dài từ vùng núi lạnh sương
Anh lắng nghe tiếng bàn tay đầy vết thương
Cắm mạ non trên cánh đồng loáng máu
Và tiếng chim thoát chết hớt hải mớ trên cành
Anh lắng nghe tiếng còi tàu thốt lời trối trăn vĩnh biệt
Đưa hơi thở em buồn về theo gió qua song
Anh sợ đêm dài gối đầu lên đôi má
Anh sợ ngôi nhà thành tù ngục giam em
Vì anh phải khởi hành
Trước khi mặt trời mang lửa đốt quê hương
Một cuộc khởi hành đi vào giữa quê hương.  
                                                                          1964

Bài viết cùng năm

One thought on “Cố Nhân”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *