Cha tôi chết một mùa chinh chiến cũ
Mười lăm năm hồn lạc lõng Tây Nguyên
Những chiều mưa như thác đổ triền miên
Người có biết quê hương giờ tan nát
Mẹ ở miền Trung, con về thành phố
Thân bơ vơ con hẻm cũ không đèn
Mưa tháng Năm buồn dâng lên tắt nghẹn
Ngại nhà xưa trong một phút mưa bom
Không biết mẹ tôi nay còn sống?
Và thằng em chạy trốn cuộc hành quân
Nửa làng tôi, nửa người thân khuất bóng
Chiều ra đi xóm vắng ngủ ven rừng
Tôi sợ ngày về không còn gì nữa
Con đường xưa đón nhận kẻ không hồn
Trong đêm nay nhìn trăng như lệ ứa
Tôi nguyện cầu đất nước bớt đau hơn.
Bài thơ này được đăng trên báo Ngày Nay – số 35 ngày 28-5-1965 nhưng bị chế độ Sài Gòn kiểm duyệt, bỏ trống chỉ còn cái tựa và lời bình.