Khi xa ngôi trường cứ nhớ những ngọn cỏ chưa xanh,
Ngõ vào mùa mưa đỏ màu đất sỏi
Ba, bốn năm là bao so với cuộc đời ngắn ngủi
Mà sao như sông, như suối trải ân tình
Trời đất sinh ra cái thế hệ chúng mình
Ai sống được, ít nhất cũng một lần như phép lạ
Cái giá ước mơ mà chúng ta phải trả
Ngày càng cao và rất đáng sinh ra.
Cứ thương ngôi trường ngày ấy quá đơn sơ
Chiến tranh treo trên đầu ngoài ngõ
Nhưng tất cả các cửa đều nhìn ra đại lộ
Thầy trò Nam, Bắc, Đông, Tây
Còn yêu người, mãi gọi: “Dậy mà đi!”
Điều chúng ta khát khao là Hòa bình, Thống nhất
Là Dân chủ, Tự do.
Đã đổi bằng máu xương, không phải xin cho
Đất nước, đồng bào là trên hết
Dù chậm hay nhanh không thể nào khác được.
Bây giờ thấy yêu cái thời không kịp yêu
Thấy nhớ cái thời không kịp nhớ
Nếu ước mơ chưa thành
Đời ta còn mắc nợ
Thân tặng các cựu sinh viên Đại học Văn Khoa Sài Gòn
Tháng 05-2012.