Vịnh Xuân Đài

Những hạt mưa trăm năm
Làm xanh bờ Sông Cái
Nắng đầu ghềnh cuối bãi
Một mai về Tiên Châu.
Về Tiên Châu tôi đi tìm ngọn sóng
Sóng Bãi Bàng vang vọng đến đầu non.
Đời cha tiếp đời ông đi giữ nước
Một thời bà thay mẹ để ru con:
“Một mai sóng vỗ Bãi Bàng
Một ngày xa bạn ăn vàng không ngon”
Lời ru héo hon
Bồng bềnh theo sóng bủa
Dưới lưng tôi mùa đông và chậu lửa
Ngày chưa tàn còn vọng tiếng súng xa.
Lớp lớp người qua
Lưng mang vai gánh
Đường thiên lý mồ hôi se gió lạnh
Đường đi chiến trường, đường ra Bắc, vào Nam
“Anh về ngoài ấy chi lâu
Để em trông đứng, trông ngồi không yên
Không đi thì nhớ thì trông
Có đi thì sợ Cù Mông, Xuân Đài
Cù Mông là một, Chùm Gởi là hai
Dốc Găng, dốc Quýt, dốc Xuân Đài là năm.”
Lời ru xa xăm
Sóng buồn vỗ nhịp
Ầm ào, rì rào
Bãi gần, bãi xa
Ngàn năm can qua
Bốn trăm năm Biên Trấn
Những cửa biển buồm căng
Những chiến thuyền xung trận
Lúa Phú Yên trổ xanh trời phương Nam.
Những cuộc chia ly để lại đêm đêm
Nước mắt và lời ru
Rớt vào sóng biển
Ở Vũng Sứ, Vũng La
Vũng Chào, Vũng Lắm
Có nhũng ngày mùa đông mưa thảm
Nước lớn tràn đồng
Đò tôi qua Sông Cái
Từng đợt xác người trôi sông
Chân tay bị trói
Không ai dám vớt lên, không biết ai để hỏi
Sau này tôi mới hiểu
Họ là những người con
Của quê hương quật khởi
Bị thủ tiêu ở Lỗ Sấu, La Hai
Ôi con sông dài
Những khúc hiền hòa
Những khúc đắng cay
Những bờ thương cảm
Nhiều lần tôi thầm gọi
Sông ơi! Hãy ở lại
Cứ xanh lên và mãi đợi chờ.
Gành đá mãi không bạc màu
Biển ngọt ngào không mặn
Chỉ có tháng ngày lắng sâu
Như lòng mẹ – Vịnh Xuân Đài.
                                  Tháng 4/2010

Bài viết cùng năm

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *