Tặng Dung
Lòng trống trải nghe chừng muôn hướng gió
Lạnh suốt từ dĩ vãng đến mai sau
Áo em dài đắp ấm mảnh trời nào
Bay tha thướt suốt một đời chưa dứt
Những thuở áo học trò hoen vết mực
Sợ ai cười để trễ chuyến đò ngang
Ngày chung trường tôi ngồi cách một bàn
Hay vô ý đạp lên tà áo trắng
Tôi luống cuống em chỉ cười im lặng
Không trách hờn mà đôi má hồng thêm
Những buổi mai ngồi đợi áo qua thềm
Tôi rất sợ những ngày em nghỉ học
Trưa mùa hè gió nam đùa mái tóc
Em thẹn thùng sợ tà áo tung bay
Thương mùa đông một bóng với đường dài
Em khuất áo vào trong màn sương sớm
Tình yêu đó, thoảng qua đời mới chớm
Lưu luyến nhìn trường cũ bỏ ra đi
Người tiễn tôi cũng mặc chiếc áo dài
Tàu cuốn gió sân ga còn lướt thướt
Rồi mấy năm chiến tranh không về được
Áo ngày xưa trôi dạt đến muôn phương
Chiều nay về hiu hắt gió phi trường
Không ngờ lại gặp người như giấc mộng
Áo ngày xưa bây giờ xanh nước sóng
Em mang ngày biển động đến đời tôi
Cánh đồng mây đơm trắng cả lưng trời
Em lướt áo qua đời tôi ở đó
Chuyện ngày xưa chưa một lần dám ngỏ
Em bây giờ ngày tháng giữa trời mây
Tôi ngồi nghe hơi lạnh đổ chùng vai
Ngoài cánh nước mây đông về dưới thấp.
1969